Phong cách của viện bảo tàng này thật sự không tốt, vì thế Hùng Ưng vẫn chưa tới lần nào.
Lúc bước vào viện bảo tàng, nhìn thấy con hươu cao hổ hổ phách to lớn kia, Hùng Ưng liền tin tưởng viện bảo tàng này thật sự vớ vẫn giống như lời đồn.
Có điều những món đồ vớ vẩn hoang đường này lại làm tâm tình Hùng Ưng hoàn toàn thả lỏng, nơi này dần dần làm cậu ta quên đi sự sợ hãi với tử vong, thưởng thức từng món đồ trưng bày hiếm thấy.
Ở trong mắt Hùng Ưng, mỗi thứ ở nơi này đều khác với những thứ mà cậu ta từng thấy, cho dù trông rất giả tạo nhưng lại có một loại khí chất khó có thể nói rõ, mỗi món đồ đều giống có được tính cách của riêng mình.
Tiếp đó Hùng Ưng bị đồ vật trưng bày ở nơi này hấp dẫn, giống như trên vật trưng bày này có sức hút rất lớn vậy.
Món đồ trưng bày này có tên là – Trái Tim Ma Quỷ!
Tuy nói là trái tim ma quỷ nhưng thật ra nó là mô hình kém chất lượng được khắc từ gỗ, nhưng không hiểu sao lại hấp dẫn Hùng Ưng, làm cậu ta vô thức tiến tới gần bệ triển lãm này.
Khi Hùng Ưng tới gần, trái tim gỗ này lại từ trên bệ lăn xuống, rớt ở bên chân Hùng Ưng, vừa vặn bị một nhân viên viện bảo tàng nhìn thấy.
Điều này làm Hùng Ưng sợ tới suýt ngất, nhà cậu ta vì căn bệnh của cậu ta mà đã bỏ ra rất nhiều rồi, vì thế cho dù Hùng Ưng mới muốn ra ngoài một chút trước khi chết cũng chỉ đi trong khu vực thành phố Khánh Xuyên mà thôi.
Lỡ như viện bảo tàng bảo cậu ta đền món đồ trưng bày này...
Thế nhưng ngoài dự kiến của Hùng Ưng là nhân viên công tác cũng không yêu cầu cậu ta bồi thường, chỉ vỗ vai cậu ta nói: "Món đồ trưng bày này có duyên với cậu, cậu có thể mang về nhà."
Sau khi ôm trái tim gỗ kia rời khỏi viện bảo tàng, Hùng Ưng vẫn còn hơi choáng váng, vật trưng bày ở viện bảo tàng có thể tùy tiện tặng người ta như vậy sao?
Những món đồ kia quả nhiên đều là giả đi?
Đợi đến sáng hôm sau thức dậy, Hùng Ưng phát hiện trái tim gỗ kia đã biến mất, mà cơ thể mình thì thay đổi rất lớn!
Hùng Ưng trở nên rất cao lớn, giống như siêu anh hùng trong phim ảnh vậy, có sức mạnh rất lớn, mà cơn bệnh như ác mộng hành hạ cậu ta cũng biến mất không thấy đâu nữa!
Trong những năng lực đó, có một cái là làm Hùng Ưng nghe thấy những âm thanh cần giúp đỡ ở gần đó.
Lúc bé khi xem phim hoạt hình, lần đầu tiên biết tới khái niệm anh hùng thì Hùng Ưng đã muốn trở thành anh hùng, đồng thời cũng nguyện ý vì thế mà nỗ lực.
Lúc ở trường học, Hùng Ưng thường xuyên chống lại những kẻ bắt nạt bạn học, đồng thời giúp đỡ những người bạn khác, nhưng chung quy bởi vì yếu ớt nhiều bệnh mà trở thành đối tượng bị người ta khi dễ.
Nhưng giấc mộng này cũng không vì bị ức hiếp mà biến mất, ngược lại lại càng kiên định hơn, càng không thể xóa nhòa.
Nếu như không đột ngột nhận tin dữ như thế, tương lai Hùng Ưng có lẽ sẽ trở thành cảnh sát hoặc là lính cứu hỏa, nhưng căn bệnh nan y này đã hủy đi tất cả.
Hiện giờ bởi vì một lần kỳ ngộ, Hùng Ưng đã có được sức mạnh trở thành anh hùng, vì thế cậu ta không chút do dự theo âm thanh kia, tìm được một bà cụ bị trộm đi túi đồ, đồng thời thành công bắt được kẻ trộm, trả đồ lại cho người mất của.
Đó là lần đầu tiên Hùng Ưng dùng phương pháp này giúp đỡ người khác, cậu cảm thấy cảm giác này cũng không tệ.
"Có lẽ ông trời đã trị bệnh cho mình chính vì muốn mình giúp đỡ những người cần được giúp." Trước khi đi ngủ, Hùng Ưng đã nghĩ như vậy.
Nhưng chuyện ở trong thế giới này thường không phải tốt đẹp như thế, trái tim gỗ kia có tên là trái tim ma quỷ chứ không phải trái tim anh hùng!
Buổi tối hôm đó, ở trong giấc mộng của Hùng Ưng.
Ở trong mộng có một sinh vật lớn như một ngọn núi tạo thành từ thịt có một con mắt, một cái miệng rộng và mớ xúc tua ngọ nguậy.
Sinh vật này dùng cách thức mà Hùng Ưng không thể nào hiểu được nói ra một sự thực đáng sợ.
Thứ đã cứu tính mạng của Hùng Ưng là trái tim ma quỷ.
Hùng Ưng là người phù hợp với trái tim ma quỷ, chỉ cần thuận theo ý trái tim ma quỷ làm những chuyện như lừa dối, dâm loạn, vấy bẩn sinh mệnh và những thứ tốt đẹp thì sẽ có được sinh mệnh và sức mạnh lớn như ma quỷ vậy!
Nhưng nếu làm trái ý trái tim ma quỷ, tiếp tục giúp đỡ người khác như hôm nay thì sức mạnh của trái tim ma quỷ sẽ yếu đi, Hùng Ưng cũng sẽ vì trái tim ma quỷ suy yếu mà bị suy giảm tuổi thọ.
Khi trái tim ma quỷ ngừng đập, sinh mệnh của Hùng Ưng cũng sẽ kết thúc.
Mặc dù Hùng Ưng có thể nghe thấy người bị hại cầu xin giúp đỡ nhưng không phải để hắn cứu mà, mà là cảm giác cầu xin giúp đỡ nhưng không được cứu giúp giúp đó chính là thức ăn mà ma quỷ hưởng thụ nhất!
Sau khi giật mình thức giấc tỉnh khỏi cơn ác mộng, Hùng Ưng nhận lấy một cơn đau đớn dài đằng đẵng, khi đau đớn qua đi, Hùng Ưng theo bản năng biết rằng tuổi thọ của mình đã giảm bớt mấy tháng!
Càng giúp đỡ người khác, mình sẽ chết càng nhanh, nhưng nếu phóng túng dục vọng tà ác, Hùng Ưng sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, đối với một cậu học sinh cấp ba vẫn luôn muốn trở thành anh hùng chính là một chuyện làm người ta phải tuyệt vọng.
Vì thế Hùng Ưng đã làm ra quyết định đúng đắn, đó chính là không làm chuyện tốt cũng không làm chuyện xấu.
Như vậy có thể không làm hại người khác, cũng có thể làm chính mình bình an.
Những mỗi khi nghe thấy âm thanh giúp đỡ vang lên bên tai, Hùng Ưng lại theo bản năng quên đi lựa chọn của mình, giữa chuyện mất đi một đoạn tuổi thọ và giúp đỡ người cần giúp đỡ, dứt khoát quyết định đi giúp đỡ người cần giúp đỡ.
Thế nhưng gần đây, lựa chọn này ngày càng gian nan hơn, nguyên nhân là sinh mệnh của Hùng Ưng chỉ còn lại ba năm mà thôi.
Nằm ở trên giường, tâm tình Hùng Ưng nặng trĩu: "Có lẽ nên dùng ba năm cuối cùng này để hưởng thụ cuộc sống được năng lực siêu nhiên, mình đã vì người khác làm đủ nhiều rồi, nên nghĩ tới chính mình rồi."
Chính là đang suy nghĩ thì Hùng Ưng đột nhiên cảm ứng được tín hiệu xin giúp đỡ dày đặc, có ít nhất hơn mười người đang ở cùng một nơi gặp nguy hiểm!
Những người đó, đều rất tuyệt vọng!
Hùng Ưng không chút nghĩ ngợi mặc trang bị, từ cửa sổ nhảy ra ngoài, nhanh chóng chạy tới hiện trưởng, tất cả những tính toán trước đó đều bị cậu ta ném ra sau đầu!
Hiện giờ trong đầu Hùng Ưng chỉ nghĩ một việc, đó chính là nếu như mình mặc kệ thì hơn mười người này sẽ chết, sẽ có hơn mười gia đình phải đau đớn tuyệt vọng như cha mẹ có con bị bệnh như mình!
Nguyên nhân tạo thành như thế là vì cậu đã mặc kệ!
...
"Chậc chậc, dựa vào tài liệu thì Hiệp Sĩ Rồng Nhỏ lại càng giống người bảo vệ thành phố này hơn các ngươi." Ôn Văn vừa xỉa răng vừa nói.
Trường Tôn Cảnh gật đầu nói: "Từ hành vi có thể nhìn thấy cậu ta là một đứa trẻ tốt, vì thế tôi mới không thể nhìn cậu ta rơi vào vực sâu."
Ôn Văn nhướng mày nói: "Đứa trẻ... anh biết tuổi người này sao?"
"Ngoại trừ trẻ con thì có ai lại mặc loại quần áo buồn cười như vậy để mô phỏng theo anh hùng trong truyện chứ? Người trưởng thành hành động sẽ có lựa chọn tốt hơn." Trường Tôn Cảnh cười nói.
"Con người không thể dễ dàng phân chia con nít và người trưởng thành đâu, nhân tính là thứ khó suy đoán nhất trên đời." Ôn Văn nghiêm túc sửa lời.
"Cậu nói cũng đúng." Trường Tôn Cảnh nhún vai nói.
Ôn Văn đứng dậy, túm lấy Tam Tể Nhi đang húp nước lẩu nói: "Bây giờ ăn uống no đủ rồi, anh dẫn tôi đi xem sứ giả chính nghĩa Hiệp Sĩ Rồng Nhỏ này một chút đi!"
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo